Xa quê thì lại nhớ quê, đó là quy luật muôn đời của con
người…nhất là sự tha hương, ly hương ngày càng nhiều khi cuộc sống thay đổi và
phát triển.
Mình cũng là con người, cũng có quê nên mỗi khi chìm mình
trong tĩnh lặng thì lại nhớ quê, nhớ đủ thứ : nhớ buổi sáng con đường đến
trường gió thổi rào rạt đầy mùi của biển, nhớ nắng trưa oi nồng đến cháy da
người, nhớ mùi khói lá cây bị đốt trong sân trường, nhớ chiều tàn dần trong
tĩnh lặng, nhớ đêm mùa hè với mặt trăng đỏ rực…những kỷ niệm đó cứ chực ùa về
trong tim – trong đầu – và tràn ra giấy.
Vậy mà bây giờ ngồi đây, trong những phút yên lặng này, mình
lại nhớ quê của người dưng.
Nhớ buổi sáng sớm đầy tấp nập của chợ ven sông vùng Đồng
Tháp, nhớ nắng bình minh len lỏi trên mặt nước ở bến Ninh Kiều, nhớ những buổi
sáng mưa phùn đầy sương của Ban Mê Thuộc, nhớ sáng đầy sương dạo chơi bằng xích
lô trên cầu Tràng Tiền, nhớ buổi trưa mát rượi của sông nước Tiền Giang, nhớ
cái nắng nhăn nhó như ông già của Hội An như chẳng muốn cho ai đi đâu, nhớ
chiều tàn trên sông Hương trước giờ đèn trên cầu được thắp sáng, nhớ buổi hoàn
hôn đầy lãng mạn của Hồ xuân hương …
Vậy đó, nhớ nhiều quá…không chỉ quê mình mà quê người ta
cũng có nhiều điều làm mình nhớ…làm trái tim cứ đong đầy…thao thức…xao
xuyến…bồi hồi.
Không thể nào….không thể nào không nhớ được…thế mới biết
mình đã yêu, đã thương biết chừng nào với cuộc sống xung quanh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét