31.10.11

Vĩnh biệt nhé...một thời !!!


Rồi đến một lúc nào đó bỗng dưng không còn gì được gọi là ấm áp, trìu mến, yêu thương...Mọi thứ trở nên trống rỗng, lạnh lùng và đông cứng.

Thế giới màu hồng biến mất trong thoáng chốc và ập đến một màu xám xịt...cảm thấy ngạt thở đến mức khó chịu. Trạng thái muốn đập phá tất cả, dẹp bỏ tất cả... và quay trở về thế giới màu trắng không cảm xúc.
Không còn nước mắt để khóc, không còn nụ cười để cười, không còn con tim xao xuyến và hồi hộp, không còn bàn tay bối rối thừa thãi, không còn giọng nói lắp bắp ngượng nghịu, không còn ánh mắt len lén nhìn len lén cười, không còn bước chân đôi khi vội vã đôi khi ngại ngùng...chỉ còn lại nét mặt băng giá, giọng nói lạnh lùng không cảm xúc, đôi mắt nhìn thẳng khi vô hồn khi xét nét và cái quay lưng dứt khoát.
Vĩnh biệt tất cả những gì được coi là "một thời của sự hồn nhiên" để bước sang một thời đầy tính toán.
Phải uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, phải suy nghĩ hơn thua khi hành động, phải lựa chọn khi quyết định một sự thay đổi,phải biết sự mất mát sẽ đến nếu mình đương đầu, phải dẹp bỏ suy nghĩ "quân tử Tàu" để biết những gì có lợi và bất lợi cho mình, phải biết mình biết ta.... phải ...phải... rất nhiều thứ... cho dù....

Cho dù những điều đó không phải là mình mà là một ai đó... nhưng nó sẽ xóa nỗi sợ hãi của sự cô đơn...rút về lại nơi ấm áp nhất của mình ...trở thành một hình ảnh khác...cho dù nhạt nhòa, vô vị và không hấp dẫn.

Mình chỉ là mình với chính những gì thân yêu nhất của mình... vĩnh biệt nhé một thời của sự ngây thơ ngu ngốc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét