12.3.14

NGÀY TÀN LÁ ÚA

Buồn nhỉ…thật là buồn khi ngày đã tàn mà lá thì úa màu.
Ngày tàn là đã chấm dứt một ngày, chuẩn bị kết thúc 24 tiếng đồng hồ vật lộn với mọi điều của cuộc sống và kết thúc thì còn gì để mà

vớt vát cái ánh sáng của bình minh đầy hy vọng, cái oi nồng của buổi trưa nóng nực nhưng đầy nhiệt huyết cho những hẹn hò ban chiều…ngày tàn là đến đêm tối, mọi thứ trở nên im lặng đến lạ thường không có bất cứ lý do để hỏi sao đêm tối quá dù ai đó ráng lọ mọ thắp lên ngọn đèn leo lét nhằm kiếm chút ánh sáng thay thế ánh mặt trời nhưng cũng chỉ đủ để làm sáng chút phần còn lại của ngày.
Lá úa khi lá không còn xanh, đã qua đi cái ngày xanh tươi mơn mởn, bỏ lại đầy tiếc nuối những vẻ đẹp lụa là khi vừa mới tươi non, vội quên đi những lúc được no đầy hạnh phúc bởi sự chăm sóc và vun đắp của những dòng nước ngọt ngào ..rồi đến ngày lá úa, thay cho cái màu xanh mơn mởn đó là những vệt vàng vội vã, từ từ lan rộng và chiếm dần tất cả…cho đến khi không chút màu xanh…lá vàng và lá rụng.
Những kết cục bi thương và đầy hối tiếc, trong lúc loay hoay đi dần đến ngày chấm hết – những cố gắng tìm lại ánh sáng của ngày và màu xanh của lá không nhìn thấy, để rồi ngày đã tàn vào bóng đêm và lá đã rụng vì quá úa thì hốt hoảng trong tuyệt vọng nhìn lại quá khứ bằng con mắt tiếc nuối và con tim bi thương.
CON MẮT TIẾC NUỐI… tiếc nuối những khoảng thời gian quá đẹp để làm đẹp cho đời mà không nhận thấy, cứ mãi làm một việc gì đó vô tình gây tổn thương và đau đớn , cứ mãi hồn nhiên sống theo bản năng không suy nghĩ, cứ mãi bỏ mặc sau lưng những lời khuyên lẫn lời dụ ngọt, cứ mãi đi hết một ngày dài chỉ sống cho chính mình mà không quan tâm đến suy nghĩ của người khác…để rồi mọi thứ trở nên tối xầm khi ngày tàn vội đến, chợt hốt hoảng – chợt chới với và hụt hẫng – chợt thấy trở nên bất lực trước mọi sự đổi thay và chợt đau đớn và ngỡ ngàng
CON TIM BI THƯƠNG… bi thương vì những gì đẹp đẽ nhất vừa mới đâu đó bên mình hôm qua giờ không còn nữa, những lời nói ngọt ngào, những vòng tay ấm áp, những cái nhìn dịu êm…đã đưa mình trôi đi nhẹ nhàng từ ngày này qua ngày khác…làm mình cảm thấy thật bình yên, thật hạnh phúc, thật mãn nguyện và mình thật vô tình… mình cười nói huyên thuyên không chút gợn buồn, mình vô tư rãi đầy tình cảm, mình sẵn sàng đón nhận tất cả không chút thận trọng và mình cũng quên mất rằng tim không thể nào có thể chia thành nhiều ngăn. Để rồi sự chịu đựng trở nên hạn hữu, mọi thứ dần dần bỏ ta đi…bắt đầu là những lời nói trở nên cứng ngắt và đắng giọng, vòng tay buông nhẹ buông nhẹ cho đến khi không còn là vòng tay, ánh nhìn trở nên xét nét vì niềm tim đã bị tổn thương và đánh mất …quá bất ngờ hay là điềm báo trước cũng làm tim bắt đầu thấm hiểu và đau dần, mặc kệ điều đó là hệ quả do chính mình gây ra – tim vẫn cứ nhói đau hàng giờ…những kỷ niệm cứ đua nhau tràn về không kiểm soát làm mọi thứ trở nên mờ mịt và đớn đau.
Nhướn người với tay cố kéo lại những gì đã qua, ráng tìm chút màu xanh của lá và ánh sáng của ngày để ngày đừng chóng tàn và lá đừng mau úa…nhưng…không sao…
Ngày tàn để bắt đầu một ngày mới tươi sáng hơn khi ta đã từng hiểu cách làm thế nào đem ánh sáng đẹp cho một trang mới của cuộc đời.
Lá úa để cho lá non hé mở, màu xanh sẽ quay trở lại… thơm tho hơn, lụa là hơn, mơn mởn hơn nếu mình biết cách đem mùa xuân về cho lá mà không chút lãng quên.

Who Am I



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét