Thật là khó hiểu
cho những tâm trạng như vậy !! Nhưng thật ra để có cùng một cảm xúc để
có thể chia sẻ tâm trạng này thì ít ra bạn đã từng thương một người xấu.
Đôi lúc mình trở nên rất ư là khó tính
một cách lạ lùng: mình xét nét mọi điều như một bà già , mình soi mói
mọi thứ bằng cặp mắt cú vọ, mình không thích người đó làm việc này việc
nọ, mình cho rằng những việc người đó làm là sai- là tệ - là không hay,
mình tỏ ra xem thường những gì người đó làm và cho rằng chuyện đó ai
cũng làm được....chưa hết...mình luôn hỏi tại sao người đó không làm như
cách mình đã làm đã nghĩ, tại sao người đó không giỏi như những người
mình đã thấy về khoảng này khoảng nọ, tại sao người đó chỉ giỏi về những
điều mà mình cho là "xấu" và không hay... Tóm lại trong mắt mình người
đó có quá nhiều khuyết điểm....nhiều đến mức mình có thể kể hết một ngày
các khuyết điểm của người đó.
Rồi mình trải qua khá nhiều cảm xúc
về người đó... lúc đầu mình thấy hơi hơi ngượng ngượng về người đó -
tiếp theo là mình cảm thấy bức xúc về các hành động của người đó mà mình
thấy không vừa mắt – tiếp theo nữa là mình thấy khó chịu ra mặt – trận
cuối cùng là nói ra luôn…lời nói lúc đầu là châm biếm vui đùa rồi chuyển
qua nhẹ nhàng nghiêm túc và cuối cùng là gay gắt nặng nề mang tính phê
phán cực liệt nhằm sửa đổi những thứ mình cho là xấu của người đó…
Kết quả mọi thứ có vẻ có một chút thay đổi nhẹ như môt cơn gió thổi qua
cánh đồng lúa- thoáng lao xao- rồi…mọi thứ quay trở về như cũ.
Mình
cảm thấy đau chút ở tim vì lời nói của mình “gió bay mất tiêu” rồi…mình
thao thức cả ngày lẫn đêm với câu hỏi “mình là ai trong mắt trong tim
người đó” mà mình nói chẳng thấy chút thay đổi gì…Mặc kệ mình có mất ngủ
hay nhức đầu, người đó vẫn cứ sống khỏe – chơi khỏe- ăn khỏe và tỉnh bơ
như không ???
Rồi…tự nhiên …chẳng biết từ lúc nào …mình học
cách đặt câu hỏi ngược “mình có hoàn hảo và quá tốt hay không mà đòi hỏi
người đó nhiều quá vậy”
Đúng… Cuộc đời không có gì là hoàn hảo… Tại
sao mình đòi hỏi người đó nhiều nhiều thứ tốt hơn theo suy nghĩ của
mình mà chính bản thân mình chưa bao giờ hỏi người đó “Người có bao giờ
hài lòng về mình tất cả chưa???”
Xong…mình khỏe re…mình chẳng
còn cái được gọi là thao thức mất ngủ hay ủ ê cả ngày…mình hồn nhiên vui
vẻ cười nói suốt ngày – mình ngủ thẳng giấc từ tối đến sáng ..chẳng
chút ưu tư dù mình vẫn hàng ngày tiếp xúc và chia sẻ mọi thứ về công
việc, cuộc sống với người đó cho dù những cái xấu của người đó (trong
mắt mình) vẫn cứ hiện hữu và không có dấu hiệu giảm bớt
Thì ra mình
quá đòi hỏi nhiều điều vô lý với người đó – thì ra mình cứ ép người đó
làm một “siêu nhân hoàn hảo” mà trên đời này làm gì có loại người hoàn
hảo
Ngay cả bản thân mình - mình có bao giờ hoàn hảo đâu…mình cũng
làm cho nhiều người cảm thấy không hài lòng…mình cũng đã làm cho nhiều
người căm ghét và tức giận…thì hà cớ gì mình lại cứ đòi hỏi người đó
phải thật sự vừa đúng ý mình
Người không hoàn hảo như mình thì
không có quyền đòi hỏi người đó hoàn hảo, nếu mọi thứ chấp nhận được
thì nhẹ nhàng sống bên nhau là điều tuyệt với nhất trong cuộc đời..
Rồi mình lại cứ lao vào thương lại người xấu vì thương người xấu chính là thương mình
… đó chính là câu trả lời cho câu hỏi TẠI SAO NGƯỜI XẤU MÀ MÌNH CỨ THƯƠNG
Who Am I
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét