4.7.14

KHI ĐÔI TA SÁU MƯƠI


Khi đôi ta chạm đến cửa Sáu mươi
Em sẽ giấu nếp nhăn sau những nụ cười khả ái
Anh sẽ che tóc bạc bằng những nắng gió lang thang
Em giả vờ không biết mình đau lưng
Để cùng Anh ngồi thật lâu bên cửa sổ
Ngắm trời mây và nói về hoa cỏ
Chẳng quan tâm chuyện lục đục của cháu con

Khi đôi ta bước đến ngưỡng Sáu mươi
Em giả vờ chơi trò mất đôi kính lão
Để dối với anh rằng mắt vẫn tinh anh
Khi Anh bệnh Em thì thầm to nhỏ
"Ông trời toàn thừ sức của thanh niên"
Anh gật gù nhớ lại những ký ức xưa
Mưa và nắng chẳng làm chân chùn bước
Thuốc là gì và bác sĩ là ai ?

Khi đôi ta đi du lịch ở tuổi Sáu mươi
Ùa theo đó một bầy con và cháu
Anh và Em giả vờ không quen biết
Để trở thành "tình nhân trẻ thứ n"
Tụi mình cùng nhau đi khắp nẻo đường
Cùng lên núi và cùng nhau xuống biển
Nhắm mặt trời mọc lặn giữa thảo nguyên

Khi đôi ta mở cánh cửa Sáu mươi
Đọng vào đó những kỷ niệm còn và mất
Những bon chen dằn vặt nhau trong cuộc sống
Đã rớt ngoài sân không kịp vội bước vào nhà
Câu chuyện hàng ngày luôn bắt đầu câu "ngủ được không?"
Xương có nhức và Người có còn ê ẩm ?
Nhớ uống thuốc và đừng ăn quá ngọt
Giữ thân mình luôn ấm lúc về đêm...

Khi đôi ta thổi nến số Sáu mươi
Là đã biết tình mình sâu và ấm
Dù đôi lúc xen vào luồng gió lạnh
Nhưng giữ đến ngày này là những sự hy sinh
Sống cho người và cho đám cháu con
Không vẻ vang nhưng tự hào thầm kín
Đã dành cho nhau hết cả cuộc đời

Khi đôi ta chạm đến cửa Sáu mươi .....

(Thơ của Tui)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét